Gia Đình
Sư Đoàn 18 Bộ Binh
NỤ CƯỜI TRONG MẮT ANH
Người xưa ơi xin đừng hờn trách tôi
DTDB
Ngày Quốc Khánh, quân dân về họp mặt
Em nữ sinh dự lễ choàng vòng hoa
Anh cảm ơn rồi mỉm cười nheo mắt
Tình ý lao chao, len lén, đậm đà
Trở giấc nửa đêm, ngỡ ngàng xao xuyến
Những cánh thư xanh gợn thoáng chờ mong
Ôi hồi hộp, lần đầu anh hẹn đến
Thẹn quá đi thôi, môi má ửng hồng
Từ dạo đó dễ buồn và dễ khóc
Dễ dỗi hờn và cũng lắm âu lo
Hay dối Mẹ, em bắt đầu trốn học
Cô bé thơ ngây đã biết hẹn hò
Quà anh tặng không xấp nhung xấp xuyến
Không nước hoa, son phấn, ví đầm xinh
Người yêu em lính nghèo vùng hỏa tuyến
Giữ tiền đồn tận cuối nẻo U Minh
Anh cho em hoa ép khô, xác bướm
Dán lên trang giấy trắng tập thơ tình
Lời lẽ chân thành, yêu thương nồng đượm
Như hoa quỳnh hé mở thoáng hương trinh
Gặp bất chợt, vui mừng không thể tả
Em tưởng chừng mật ngọt rót vào lòng
Nâng tà áo, tay xoay xoay nón lá
Trước cổng trường anh đợi có lâu không?
Thấy ghét ghê, đã bao lần hẹn trước
Anh không về, em lén khóc một mình
Nhưng làm sao em trách phiền anh được?
Bởi quê hương còn khói lửa đao binh
Đồng Tháp Mười, liệt oanh vào chiến sử
Hung tin đưa về anh đã hy sinh!
Run rẩy trong tay em tờ báo tử
Đoạn chót đời anh, trang cuối cuộc tình
Suốt ba năm em khóc cho tình lỡ!
Kỷ niệm xưa vùi lấp dưới pháo hồng
Có chồng chiến binh, mõi mòn mong nhớ
Dõi bước chinh nhân, lo sợ phập phồng
Anh mất tích vì sa cơ giặc bắt
Chớ phải đâu bỏ xác ải địa đầu
Ngày trở về, non sông đã đổi khác
Người xa người, cảnh cũ cũng thương đau
Mười mấy năm trong lao tù lận đận
Nơi xứ người, mình gặp lại nhau đây
Quốc Khánh xưa, nay đổi thành Quốc Hận
Hai phương trời, hai lối sống đổi thay
Vẫn nụ cười trong mắt anh rạng rỡ
Tâm hồn em chao động, lệ thầm rơi
Tiếc thương chi, có duyên mà không nợ
Em viết bài thơ, từ tạ cùng người...
Dư Thị Diễm Buồn